Chương 20: Vết bớt 

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Thiến và Tề Lỗi vẫn ở trên sân khấu, giọng nói từ micrô truyền từ phía trước sân khấu đến hậu trường.

  Đào Nhiễm chỉ có năm phút, cô suy nghĩ kỹ rồi, lúc hắn hôn mình cô sẽ nhanh tay nhanh mắt mà chắn. Dù sao cũng chưa nói hôn ở đâu, hôn mu bàn tay cũng coi như hôn, cho nên cũng không tính là quỵt nợ. Cô khá tò mò về việc Ngụy Tây Trầm giúp mình sửa quần áo như thế nào.

  Đào Nhiễm đồng ý, Ngụy Tây Trầm tâm trạng rất tốt, anh lấy điện thoại di động từ trong túi ra và gọi cho Văn Khải.

  "Mua một hộp kim băng."

  Không lâu sau, khi Chung Thiến và Tề Lỗi trở lại, họ thấy Đào Nhiễm vẫn bị nhốt trong góc, nửa người bị Ngụy Tây Trầm chắn. Tề Lỗi hỏi: "Đào Nhiễm, cậu sao vậy?"

  Đào Nhiễm thực sự muốn vô hình vào lúc này, cô ngước mắt lên, Ngụy Tây Trầm đang mỉm cười, dường như muốn nghe câu trả lời của cô.

  "Không sao." Cô nhỏ giọng nói, nhất định không thể nói ra nguyên nhân, thật quá xấu hổ.

  Hậu trường không có tấm che, chỉ có một tấm vải lụa màu đỏ sẫm treo ở góc, Ngụy Tây Trầm kéo cô qua, quấn cô vào trong đó.

  Cô chỉ lộ ra bên ngoài khuôn mặt trắng nõn, dịu dàng xinh đẹp, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Ngụy Tây Trầm.

  Ngay cả khi Văn Khải đi mua kim băng, hắn sẽ không thể đến đây trong vài phút nữa.

  Đào Nhiễm có chút bối rối.

  Một tiểu phẩm đang được biểu diễn trên sân khấu.

  Sau năm phút thì kết thúc, Ngụy Tây Trầm một mình lên sân khấu.

  Đào Nhiễm siết chặt váy, nghiêng tai lắng nghe.

Giọng của thiếu niên kia rất hay, nhưng khi không nhìn vào hắn, nghe có vẻ lạnh nhạt, không có một chút cảm xúc vui mừng nào, như thể chỉ đang đọc thuộc lòng một cách công thức.

  Anh nói phần của mình, và nối liền mạch với phần của Đào Nhiễm.

  Không chỉ Đào Nhiễm ngạc nhiên, Chung Thiến và Tề Lỗi cũng sửng sốt.

  Chung Thiến nhìn Đào Nhiễm với vẻ mặt kỳ lạ: "Anh ta thậm chí còn ghi nhớ lời thoại của cô." Đều là con gái, ánh mắt của cô không có nửa điểm thân thiện. Chung Thiến biết rõ rằng nếu Ngụy Tây Trầm ghi nhớ lời thoại của Đào Nhiễm thì ngay cả khi Đào Nhiễm quên lời thoại trên sân khấu, anh ấy vẫn có thể bình tĩnh tiếp tục.

  Loại hành vi này rõ ràng nói rằng anh muốn làm hài lòng cô.

  Đào Nhiễm sắc mặt tái nhợt.

  Cô hơi sững sờ, nhìn những cuốn sách đã đọc trước đây, cô vẫn có thể thuyết phục bản thân rằng Ngụy Tây Trầm chỉ đang âm mưu. Chuyện hôm nay, nếu hôm nay không có rắc rối này, anh ta có thể bỏ mặc cô sau lưng mà.

  Có lẽ anh ấy... thực sự thích cô.

  Âm thầm thích trong nhiều năm.

Thay vì vui mừng, cô lại thấy sợ hãi. Cô thậm chí không có bất kỳ ký ức nào liên quan đến anh nhưng anh lại âm thầm thu thập đồ đạc của cô, tìm hiểu tính cách của cô và nghĩ tới một cô gái trong nhiều năm từ một thị trấn nhỏ cách xa hàng nghìn dặm.

  Ngụy Tây Trầm trở lại hậu trường, không để ý đến biểu cảm khác nhau của ba người kia, anh có hơn mười phút để giúp Đào Nhiễm sửa váy.

  Anh khoác áo vest của mình cho Đào Nhiễm, thấp giọng nói: "Đi thôi."

  Hai tay đút túi quần, anh thong thả bước ra khỏi khán đài. Đào Nhiễm do dự một lúc, quấn chặt váy đi theo anh.

  Hai người rời khán đài qua cửa hông.

  Trời vẫn là buổi sáng, thời tiết trong xanh, khắp nơi đều có ánh mặt trời chiếu rọi, giống như vàng vụn mềm mại.

  Đợi ở cửa hông khoảng ba bốn phút, Văn Khải đi xe đi tới.

 Hắn cởi mũ bảo hiểm ra, thở hổn hển một hơi, lấy ra một hộp kim băng đưa cho Ngụy Tây Trầm: "anh Ngụy, anh muốn cái này làm gì?"

  Ngụy Tây Trầm không trả lời: "Chú đi trước đi."

  "Vâng!" Văn Khải không chút phàn nàn rời đi.

  Tiếng mô tô khởi động xa dần, Ngụy Tây Trầm nói với cô: "Lại đây."

  Bên cửa hông khán phòng kín đáo, hướng chỗ rẽ cũng không ai có thể nhìn thấy, có thể hoàn mỹ che giấu dáng người.

  Nhưng Đào Nhiễm lúc này có chút sợ hãi, thậm chí cô còn hối hận, nhìn Ngụy Tây Trầm với vẻ mặt có phần đáng thương.

  Ngụy Tây Trầm chỉ cần nhìn vẻ mặt của cô là biết cô đang nghĩ gì.

  Anh đã mềm lòng với cô rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ thấy cô thương hại anh một chút. Cô không có trái tim hay là bởi vì cô không thích anh nên không có trái tim với anh.

  Anh chẳng buồn kìm nén nữa: "Lại đây, để tôi kéo cô vào, chọn một cái."

  Đào Nhiễm không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo anh vào con hẻm.

  Nơi không có ánh mặt trời chiếu vào, rêu mọc um tùm. Cô ngước mắt lên chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy của anh, anh nở nụ cười nhàn nhạt: "Trả áo lại đây."

  Đào Nhiễm do dự một lúc, sau đó cởi áo trả lại cho anh.

  Cô vòng tay ôm lấy nhau sợ váy tuột xuống. Trên sân khấu không thấy rõ ràng, hiện tại ở nơi tối tăm này, gáy và vai trắng đến chói mắt.

  Anh thấp giọng nói: "Quay người lại."

  Đào Nhiễm cứng người quay lại.

  Cô không thể với tới khóa kéo.

  Khóa kéo kia đã bị rách.

  Cô không thể nhìn thấy những gì anh đang làm, các giác quan của cô được phóng đại vô hạn.

         Có hơi thở phả ra sau lưng. Da đầu Đào Nhiễm sắp nổ tung: "Xong chưa?"

  Hầu kết anh khẽ nhúc nhích: "Chưa xong."

  Anh lướt đầu ngón tay xuống lưng cô, khóa kéo vẫn ở trong hộp, anh không lấy cái nào ra mà cô không biết.

  "Vậy thì nhanh lên."

  "Uhm."

  Trên tấm lưng trắng như tuyết của cô lộ ra một nửa xương cánh bướm tinh xảo, anh nhìn chằm chằm vết bớt hình cánh hoa trên đó, không khỏi nuốt nước miếng.

  Đào Nhiễm đợi thật lâu cũng không có động tĩnh gì, dù sao cũng là con gái, cho dù có lo lắng đến đâu cũng có lúc nhạy cảm.

  Hơn nữa, Ngụy Tây Trầm thực sự không đáng để tin tưởng.

  Cô rùng mình khi nghĩ anh đã nghĩ về mình rất nhiều năm trước.

  Cô đang nổi da gà.

  "Được chưa?" Đào Nhiễm hỏi lần thứ hai.

  Anh đã cố gắng thắt chặt dây kéo của cô bằng một chiếc kim băng, phần vải bên cạnh dây kéo đã bị rách.

  Váy này nhìn đẹp, nhưng chất liệu không tốt.

  Cô ấy vừa... bục chỉ.

  Anh đột nhiên nhớ tới đêm đó khi cõng Đào Nhiễm sốt cao xuống núi, cô tự hào nói: Nếu nặng 50 cân, ngực phẳng hoặc thấp. Cô không thấp cũng không phẳng.

  Thực sự không...

  Váy đã tuột xuống một đoạn.

  Anh ở trên cao nhìn xuống, thấy nội y trắng của cô liền lấy đầu ngón tay chạm vào, cô không biết gì, anh cũng không định nói gì.

  Sau khi cài hai chốt khóa, anh ân cần nhắc nhở: "Kéo lên đi."

 Đào Nhiễm thậm chí còn xấu hổ hơn, cô kéo lên, Ngụy Tây Trầm đã làm chốt khóa thứ ba.

  "Được rồi."

  Đào Nhiễm vừa thở phào nhẹ nhõm, đã nghe được tiếng cười của hắn: "Còn nhớ đáp ứng tôi cái gì không?"

  Đào Nhiễm không nói lời nào, nghiến răng nghiến lợi chạy đi.

  Cô thực sự sợ nha.

  Ngụy Tây Trầm khẽ cười một tiếng, ấn bả vai của cô.

  Ngay lúc Đào Nhiễm vừa định mắng hắn biến thái, chỗ xương bướm sau lưng truyền đến một chút ấm áp cùng ẩm ướt.

  Cô sững sờ trong giây lát.

  Ngụy Tây Trầm hắn...

      Mặt cô nhanh chóng ửng hồng, lan đến mang tai.

  Cô xấu hổ quay người đá anh một cái: "Anh làm cái gì vậy?"

  Cú đá đó mạnh đến nỗi trực tiếp để lại vết xám trên chiếc quần đen của anh.

  Anh hơi mỉm cười: "Nói xem tôi làm cái gì?", cũng không quan tâm đến cú đá mà cô dành cho mình.

  "Hôn cô." Anh thu tay về đút vào túi quần, "Còn liếm nữa."

  Đào Nhiễm vừa xấu hổ vừa tức giận, trong đầu hiện lên hàng ngàn câu mắng nhiếc, cuối cùng lại thốt ra một câu vô cùng đáng thương: "Anh còn là học sinh, yêu sớm là sai. Suy nghĩ... suy nghĩ như vậy cũng không được."

  Ngụy Tây Trầm nhịn không được, cười đến lồng ngực khẽ run.

  Đào Nhiễm không biết anh đang cười cái gì, cô càng đỏ mặt lo lắng.

  Trong con hẻm tối, có thể nghe thấy tiếng đàn sáo trong thính phòng. Đào Nhiễm lần này không thèm nhìn hắn một cái, xoay người chạy đi.

  Cô không muốn nói chuyện với anh nữa! Hắn sao biến thái như vậy!

 Cô đẩy cửa hông ra, vừa vặn nhìn thấy Tề Lỗi đang chuẩn bị đi ra ngoài, lúc này thấy Đào Nhiễm trở lại, vội vàng giải thích: "Tiết mục sắp kết thúc rồi, đến giờ hai người lên sân khấu. Ngụy Tây Trầm đâu?"

  Đào Nhiễm mím môi không nói gì, đi về phía rèm sân khấu.

  Tề Lỗi vừa định ra ngoài tìm Tây Trầm, anh không có bản lĩnh đọc thoại thay cho Ngụy Tây Trầm. Còn chưa đi ra cửa, ánh sáng đã bị chặn, Ngụy Tây Trầm đứng ở đó, trên ống quần của bộ vest có một dấu vết màu xám.

  Hắn vẻ mặt thản nhiên, không nhìn Tề Lỗi, cũng đi theo phía sau bức rèm.

  Tề Lỗi: "..."

  ~

  Buổi biểu diễn văn nghệ mừng ngày thành lập trường diễn ra đến hai giờ chiều.

  Tuy hoành tráng nhưng cũng có không ít người tỏ ra khó chịu.

  Bởi vì nhiều người không thể ăn cơm trưa.

  Các học sinh không sao, bọn họ tự xách túi, có thể để bánh mì, sữa cùng đồ ăn vặt, chỉ cần mùi vị không quá nồng, vừa xem biểu diễn vừa ăn là được.

  Nhưng người dẫn chương trình đã dậy từ sáng sớm, không mang theo ba lô nên phải bỏ bữa trưa.

  Vì hình tượng trước mặt quan khách lãnh đạo đang theo dõi ở hàng ghế đầu, cái gì cũng phải nhịn.

  Không thể lấy một miếng bánh mì ăn trước mặt toàn trườngn mà phải không?

  Đào Nhiễm đến trường mà không ăn sáng.

  5h cô dậy, mẹ Trương vẫn chưa đến nhà nấu cơm, cô không có kinh nghiệm làm MC, cũng không chuẩn bị trước đồ ăn.

  Hiện tại đang rất đói.

  Đào Nhiễm luôn ăn ngon miệng, cô có thể ăn và thích ăn. Dẫn chương trình là công việc đòi hỏi tinh thần đặc biệt cao, mới 12h đã hơi choáng váng vì đói.

  Trong hậu trường, mấy nữ sinh sắp múa đã mặc trang phục và ăn kẹo kéo.

       Đào Nhiễm cố kiềm chế không liếc nhìn về phía đó.

  Một cô gái đột nhiên đi tới, hỏi Ngụy Tây Trầm: "Muốn ăn không?"

  Đôi mắt cô sáng ngời, ai cũng có thể nhận ra rằng cô có hứng thú với Ngụy Tây Trầm.

  Ngụy Tây Thần ngồi ở trên ghế, vắt chéo chân, ra vẻ quân tử: "Đừng phiền tôi, đi ra."

  Giọng điệu không tốt chút nào, cô gái bước đi với vẻ mặt thất thần.

  Chắc cô không ngờ nam sinh này lại vô lễ như vậy, bình thường dù không ăn cũng sẽ cười nói cảm ơn nhẹ nhàng.

  Đào Nhiễm liếc nhìn viên kẹo, thầm nghĩ nếu đưa cho mình, mình nhất định sẽ ăn.

  Nhưng không ai trong số họ có ý định chia sẻ nó với cô.

Cô đói, sợ cái bụng kêu ầm ĩ. Cô thậm chí còn đang nghĩ, tại sao Chung Thiến lại bình tĩnh như vậy, cô ta không đói sao?

  Sau khi nhóm nữ sinh này đi, một nhóm nữ sinh khác đến.

  Đào Nhiễm nhìn sang, đó là nhóm của Phó Địch.

  Tiết mục trường cấp 3 bên cạnh.

  Nó tên là "Giải Ngữ Hoa", một tiết mục được cho là rất kinh diễm.

  Phó Địch hôm nay cũng rất đẹp, cô đi ở phía sau, liếc nhìn Đào Nhiễm mỉm cười.

  Rất có thâm ý.

  Đào Nhiễm: "...?"

  Chẳng mấy chốc cô đã hiểu tại sao, Giang Diệp đi theo phía sau Phó Địch.

  Anh mặc đồng phục học sinh, mặt mày tuấn tú, trông vẫn là bộ dáng lặng lẽ ít lời.

  Đào Nhiễm quay đầu đi.

  Dối trá, anh lừa cô. Anh đã đồng ý không dính líu đến Phó Địch nhưng thậm chí còn đến hậu trường để tiễn cô ta.

       Cô nghiến răng tức giận.

  Một bóng người ập xuống, Đào Nhiễm ngước mắt nhìn Giang Diệp trước mặt.

  Anh đưa tay ra, đưa cho cô thứ đang cầm trên tay mình

  Một hộp bánh quy soda, một hộp sữa.

  Đào Nhiễm sững sờ nhận lấy, trong mắt hiện lên một nụ cười rất nhẹ. Anh không nói nữa, đưa đồ rồi rời đi.

  Phó Địch sắc mặt tái nhợt.

  Đào Nhiễm cũng có vẻ bối rối.

  Có người gõ cửa bên, Ngụy Tây Trầm đứng dậy ra mở.

  Văn Khải đứng bên ngoài, trong tay cầm hai hộp cơm: "Anh Ngụy, đồ anh cần này." Hắn cười nói: "Nghe anh nói, em đến đường Vân Hoa mua."

  Ngụy Tây Trầm không cười chút nào.

  Văn Khải nghe hắn lạnh lùng nói: "Vứt đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net